top of page

All Posts

Tìm kiếm
Ảnh của tác giảSứa Tớ là

Review phim "J'ai perdu mon corps"

Đã cập nhật: 18 thg 12, 2021


Trong những ngày tháng lang thang để tìm lại 'flow' của chính mình, tình cờ tớ bắt gặp được bộ phim " J'ai perdu mon corps" - Tôi Lạc Mất Cơ thể Tôi
Văn hoá Pháp đối với mình lúc nào cũng vậy. Nó luôn để người xem biết trước cái kết, toàn bộ phim là cảnh đen xem giữa cuộc sống của Naoufel và nỗ lực của bàn tay trong chuyến hành trình tìm lại cơ thể mình có và hàng tá chi tiết tách rời với nhau nhưng mỗi chi tiết đều có một ý riêng cả, và rất khó để hiểu khi mới xem 1 lần. Khi xem xong thì thứ nhất, mình đã hỏi tại sao lại là "Tôi Lạc Mất Cơ thể Tôi" mà không phải "Tôi Lạc Mất Bàn Tay"? Có lẽ vì bàn tay đã có một tâm hồn của riêng, nó đang kể lại câu chuyện của cuộc đời cơ thể. Đối với tớ thì bàn tay ấy chính là linh hồn là tâm hồn của Naoufel, tất cả những gì mà bàn tay ấy trải qua cũng chính là quá khứ mà naoufel đã trải qua cho đến khi bàn tay ấy tìm lại được cơ thể của mình.
Ở “J'ai perdu mon corps”, tớ như thấy mình trong đó. Tớ hiểu Naoufel, sự cô đơn, thất bại của anh; đồng cảm với bàn tay tội nghiệp cố tìm lại cơ thể đã mất. Hai câu chuyện, một hiện tại, một quá khứ, được kể đan xen và kết nối với nhau chặt chẽ qua hình ảnh và cảm xúc. Có lẽ tớ và Naoufel giống nhau.... đó là chưa thể thoát khỏi cái bóng của quá khứ, chỉ cần một chút tàn lửa thôi, nó sẽ lại nhen nhóm cái quá khứ tăm tối bị ngủ quên đó.
Người Pháp mà, lúc nào cũng "C'est la vie"- Cuộc đời mà. Kể cả có cố gắng đến mấy, đôi khi bạn bắt được, đôi khi không, cũng giống như việc bạn không thể chiến thắng tất cả mọi thứ. Càng cố gắng đuổi theo chiến thắng bằng mọi giá, đôi lúc cái giá phải trả sẽ rất đắt. Đôi khi, có những thứ đã mất đi không bao giờ có thể lấy lại được. Chúng ta phải học cách chấp nhận nó, và hiểu rằng đó là cuộc đời, có lúc thắng, có lúc thua. Cuộc đời, là như vậy đấy- C'est la vie


1 lượt xem0 bình luận

Kommentarer


Bài đăng: Blog2_Post
bottom of page